Thơ mùa đông buồn, tình thơ cô đơn trong đêm đông gió lạnh

November 26, 2016
Tuyển chọn những bài thơ mùa đông buồn hay, nói lên nỗi nhớ người yêu trong đêm mùa đông gió lạnh, hay những lời tâm sự của người đang cô đơn, thất tình, tâm trạng buồn,.. trong cái rét lạnh của mùa đông.

Thơ mùa đông buồn, tình thơ cô đơn trong đêm đông gió lạnh
Thơ mùa đông buồn, tình thơ mùa đông cô đơn (ảnh: internet)

THƠ MÙA ĐÔNG BUỒN: ĐỪNG XA EM

Thơ: Hoàng Lan
Đừng xa em khi đông về anh nhé
Đêm cô phòng lạnh lẽo có biết không
Em sẽ buồn và sẽ nhớ thương mong
Biết làm sao cho ấm lòng đơn gối

Đừng xa em khi đông về rất vội
Giá lạnh nè, em có đợi chờ đâu
Em sợ lắm sương đêm rớt giăng sầu
Chỉ mình em tìm đâu vòng tay ấm

Đừng xa em khi đông về, buồn lắm
Em khóc rồi ai thấm nụ hôn yêu
Lau cho em khi nước mắt rơi nhiều
Em tủi phận cô liêu miền băng giá

Đừng xa em khi đông còn dài quá
Chờ đông tàn phai má thắm còn đâu
Anh đi rồi bao đông mới gặp nhau
Lạnh lắm đó một màu buồn tím nhớ

Đừng xa em, em tìm trong hơi thở
Mỗi đêm về khi anh ở kề bên
Giá lạnh nào em cũng sẽ dần quên
Được không anh? Đừng xa em anh nhé...!





LỤC BÁT BUỒN MÙA ĐÔNG: THẦM THƯƠNG
Thơ: Nguyễn Dũng
Giọt sầu rơi xuống mùa đông.
Còn đâu những ái ân nồng khi xưa.
Đêm qua gió rét chuyển mùa.
Thầm thương lạnh giá ai đưa em về ?.

Đường khuya cách biệt sơn khê.
Vòng tay xa mãi lời thề hư hao.
Nhớ ai con sóng thét gào ?.
Thương ai tình lỡ dâng trào ngàn khơi ?.

Gót chân mòn dấu muôn nơi.
Ngẩn ngơ nghe đã nửa đời phong sương.
Tìm quên suốt cõi vô thường.
Gửi em nơi ấy yêu thương mặn nồng.

Giọt sầu rơi xuống mùa đông.
Vẳng nghe thao thức trong lòng tiếng mưa.
Tàn đêm gió rét chuyển mùa.
Thầm thương lạnh giá ai đưa em về ?.


BÀI THƠ: EM HÃY VỀ CHO CHIỀU ĐÔNG ẤM LẠI
Thơ: Phạm Hùng
Cơn mưa nhỏ dắt theo về gió Bấc
Đám lá vàng phủ kín bậc thềm rêu
Thả rong hồn ngắm...mép chiều
Lại thêm Đông nữa cô liêu đợi chờ.

Nhớ cái thủa ta mộng mơ tay nắm
Đầu ghé đầu, mặc thăm thẳm chiều trôi
Kệ cho Bấc thét liên hồi
Ghen vì hai đứa...bờ môi khóa nhiều!

Đông này đến hương vị yêu chẳng tỏa
Em xa rồi... Khiến buồn xõa mi anh
Còn đâu mơ ước ngọt lành
Ai người đã hứa... Sẽ nhanh trở về?

Mưa rả rích càng tái tê trong dạ
Gã Bấc kia hắn lơi lả cợt cười
Em à trở lại em ơi
Mình anh với gã đối lời chẳng xong.

Hãy về nhé cho chiều Đông ấm lại
Để hương tình còn kết trái, sinh sôi
Phố xưa, ghế cũ ta ngồi
Mắt in trong mắt...bờ môi ngọt mềm!

Thơ tình yêu mùa đông buồn
Thơ tình yêu mùa đông buồn (ảnh; internet)

THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG: LỆ BUỒN
Thơ: Chử Văn Hòa
Anh có biết giờ này em nhớ
Rằng anh yêu đang ở nơi đầu
Để cho em mối tình sầu
Lệ rơi nhỏ xuống biết đâu mà tìm

Sao anh cứ lặng im đến vậy
Để bây giờ chẳng thấy anh đâu
Người buồn mưa chảy trên đầu
Gió mùa đông bấc khuấy ngầu thời gian

Đêm đông đến dâng tràn khí lạnh
Ngồi nhớ Anh ảo ảnh trong đầu
Ước mơ em sẽ nguyện cầu
Để anh đang ở nơi đâu thì về

Anh còn nhớ quê mình êm ả
Lời yêu đầu em đã thầm trao
Nụ hôn nồng thắm ngọt ngào
Cùng hương hoa sữa dâng trào ngất ngây

Bởi hẹn ước đong đầy nỗi nhớ
Mà tình yêu dấu ở trong tim
Giờ đây bỗng chốc đắm chìm
Sao anh không tới mà tìm đón em ?





THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG: VỀ VỚI EM NHÉ ANH
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh có biết không lòng em hiu quạnh.
Khi đông về gió bấc lạnh mưa rơi.
Một mình em cô đơn giữa dòng đời.
Khi vắng anh lạnh gấp đôi anh ạ.

Gió bấc lùa nhớ anh sao nhớ quá.
Anh đi rồi nghe trong dạ rưng rưng.
Thánh thót giọt châu rơi mãi không ngừng.
Anh nỡ vô tình quay lưng khuất bóng.

Cho em buồn trong lòng em dậy sóng.
Ngồi một mình em thức trắng đêm đông.
Thương cho thân em phai nhạt má hồng.
Người nơi đâu sao mãi không trở lại.

Anh ra đi đã mấy mùa hoa cải.
Sao chưa về em tê tái nhớ mong.
Như con đò cắm sào đợi ven sông.
Để giờ đây cải ra ngồng quá lứa.

Về nhé anh ta thắp lên ngọn lửa.
Sưởi ấp tình mình ở giữa giá băng.
Mình bên nhau vui áo cưới hoa đăng.
Mừng duyên mới ta sống trong hạnh phúc.

THƠ LỤC BÁT: ĐÔNG SẦU
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nắng vàng rơi giữa chiều Đông
Em đang bước vội theo chồng phụ anh
Chữ duyên không nợ chẳng thành
Đành cam chịu lệ vây quanh mắt mình.

Gởi nhau hai chữ lòng tin
Rồi quay lưng lại đứng nhìn ngẫn ngơ
Gió hôn chiếc lá hửng hờ
Thu sang trút xuống vần thơ...thật buồn.

Nhìn dòng nước mắt vội buông
Rồi lang thang bước...ai buồn hơn ai?
Em anh chung tiếng thở dài
Buồn duyên dang dở..tình lai láng sầu.

Nghẹn ngào thốt chẳng thành câu
Nhớ thương trả lại giang đầu cuối sông
Trên tay em tấm thiệp hồng
Anh về chốn cũ...giờ không chúng mình.

THƠ ĐÔNG BUỒN: MỘNG UYÊN ƯƠNG
Thơ: Vũ Thắm
Mùa đông sương phủ trắng trời
Nơi đây em vẫn đơn côi một mình
Thời gian thì lại vô tình
Tuổi xuân dần héo nghẹn thinh nhói lòng

Bao năm yêu mến mặn nồng
Giờ ta xa mặt cách lòng nhớ thêm
Bao ngày cô lẻ bóng đêm
Trái tim lặng lẽ ướt mềm lệ rơi

Nơi xa thấu hiểu người ơi
Lòng em thầm ước bên đời có anh
Cầu mong đông hãy qua nhanh
Để mùa xuân ấm an lành bên nhau

Thời gian bù đắp nỗi đau
Cho tình ta mãi đậm màu yêu thương
Ngày xuân hoa nở khắp đường
Mình cùng tô thắm uyên ương trọn đời.





THƠ TÌNH BUỒN: ĐÔNG NHỚ ANH
Thơ: Vũ Thắm
Gió chiều thổi nhẹ lá rơi
Hoàng hôn buông tím chân trời nơi xa
Khói sương lan tỏa la đà
Mây trôi lờ lững lướt qua bên thềm

Nơi này em nhớ hằng đêm
Thương hoài mắt đỏ lệ mềm đắng môi
Thương về nơi ấy xa xôi
Lòng em trĩu nặng bồi hồi ngóng trông

Giờ đang lạnh giá mùa đông
Đêm đêm lặng lẽ cô phòng quạnh hiu
Tình mình em mãi chắt chiu
Gom bao nhung nhớ từng chiều gửi anh

Yêu thương tha thiết chân thành
Đợi mùa xuân đến trao dành cho nhau
Tình ta tươi thắm muôn màu
Đẹp câu giai ngẫu cau trầu nên duyên!

TÌNH THƠ MÙA ĐÔNG
Thơ: Phạm Thành
Mùa đông đến lại nhớ ngày xưa cũ
Mối tình đầu còn ấp ủ trong tim
Bao năm qua vẫn mải miết đi tìm
Lòng chôn kín chỉ lặng im không nói

Ngày đông đó lần đầu nghe anh gọi
Ánh mặt trời vừa sáng chói vườn yêu
Kể từ sau cứ đến mỗi buổi chiều
Anh dìu bước mình cùng phiêu trên phố

Trên ghế đá lần đầu anh thổ lộ
Nói lời yêu mà em sợ giật mình
Chỉ mỉm cười e ấp cặp môi xinh
Bao kỷ niệm về mối tình ngày ấy

Rồi cuộc sống với dòng đời xô đẩy
Ta lớn lên và từ đấy xa nhau
Thời gian trôi tình đã chẳng vẹn màu
Cũng chả trách chỉ hơi đau một chút

Ai cũng có một đôi lần yêu hụt
Vẫn nhớ về những giờ phút ngày xưa
Mới đầu đông trời tầm tã đổ mưa
Tình xưa cũ đã như vừa sống lại

Sao ngày ấy bên nhau cùng thơ dại
Để bây giờ còn nhớ mãi không thôi !!

BÀI THƠ: ĐÔNG VẮNG ANH
Thơ: Liên Tâm
Vừa tỉnh giấc nghe gió về lành lạnh
Tia nắng hồng đã trốn tránh nơi đâu
Để lại đây trời ảm đạm u sầu
Mưa từng giọt nối đuôi nhau rơi rớt

Tô chút phấn để má hồng khỏi nhợt
Em xoay người làn tóc phớt qua vai
Trời ủ đông cho lạnh cóng hình hài
Bàn tay nhỏ chẳng còn ai giữ ấm.

Vùi chôn nhé một mối tình sâu đậm
Anh hãy về bên nhung gấm xa hoa
Em chân quê chẳng khoác được lụa là
Nên anh cứ bên người ta dệt mộng.

Đêm thổn thức nghe tim mình dậy sóng
Người xa rồi còn ước vọng làm chi
Lời thề xưa anh nói có nghĩa gì
Mà vừa chớp hai hàng mi đã đổi

Chỉ thương xót cho lá trầu của Nội
Mong chúng mình được sớm tối nên duyên
Có ngờ đâu anh lại hóa con thuyền
Bỏ bến cũ nằm bình yên chốn ấy.





BÀI THƠ: ĐÊM ĐÔNG NHỚ ANH
Thơ: Tuyết Vân
Gió mùa về chợt thấy lạnh chiều nay
Nơi góc phố hàng cây buồn trút lá
Và nỗi nhớ trong em sao kỳ lạ
Bởi biết rằng anh nơi ấy nhớ em.

Thắt buồng tim khi gió khẽ lay rèm
Em cứ tưởng anh về trong thầm lặng
Để ủ ấm tim hồng đêm đông vắng
Nhưng em nhầm.... chỉ thấy ánh trăng thanh.

Nỗi nhớ nhung vì anh đã giăng mành
Để em thấy tròng trành câu thương nhớ
Tình ấm lại khi nhớ lời anh ngỏ
Thấy trong lòng vời vợi giấc mơ yêu.

Người thương ơi em nhớ anh rất nhiều
Nỗi nhớ ấy khiến tim em như thể
Chợt bùng cháy trong đêm đông lặng lẽ
Em biết rằng mình sẽ chẳng rời xa.

Tình đôi mình luôn nhớ mãi không phai
Bởi anh đó là bờ vai em tựa
Từng con sóng dạt dào tình chan chứa
Thắp lửa lòng xây mộng ước yêu thương...!!!!

THỞ THAN GIÓ BẤC
Thơ: Diệp Ly
Trời lạnh rồi anh có nhớ em không?
Có nghe mùa đông len vào khe cửa?
Có thấy tim em vội vàng thắp lửa?
Sưởi ấm lòng người sương gió phương xa.

Trời lạnh rồi rét mướt bản tình ca
Mưa bụi nhạt nhòa buồn lên khóe mắt
Nén nỗi nhớ thương bằng môi mím chặt
Đông giá lạnh lùng khao khát vòng tay.

Trời lạnh rồi giấc ngủ chẳng nồng say
Ngăn tiếng thở dài tàn đêm nuối tiếc
Ngày tháng mênh mông tình xa biền biệt
Ảo ảnh mịt mờ da diết niềm đau.

Trời lạnh rồi trăng cũng vỡ trên cao
Có tiếng thạch sùng nghẹn ngào tắc lưỡi
Trách nợ ,trách duyên ,trách tình dang dở
Gió bấc dật dờ than thở mình ên.

LẠC LỐI ĐÊM ĐÔNG
Thơ: Diệp Ly
Đêm đông buồn lạc lối giữa mênh mông
Cơn gió bấc cho lòng thêm ray rứt
Anh bôn ba trên dòng đời xuôi ngược
Em âm thầm day dứt nỗi nhớ thương.

Đông lạnh lùng tắt lịm một mùa thương
Thiên tình ái buồn vương màu năm tháng
Vầng trăng khuyết trên đỉnh sầu bàng bạc
Bước độc hành ngơ ngác cả lòng đêm.

Đông u buồn làm giá buốt con tim
Theo mưa bụi đắm chìm bao tâm sự
Ngày qua đi cho đêm dài trăn trở
Con thuyền tình nát vỡ giữa dòng trôi.

Đông trở mình gậm nhấm nỗi đơn côi
Đi về đâu những mảnh đời tan tác
Lệ đang rơi hay khói sương nhòa nhạt?
Đêm đông buồn hồn lạc giữa mênh mông.





NHỚ MÙA ĐÔNG ẤY

Thơ: Dương Tuấn
Se se thổi Bấc lạnh lùng qua ngõ
Tôi giật mình tìm lọn gió mùa Thu
Ngày hạnh phúc bên em.. thiên thần nhỏ
Đông sang chưa lấp ló mảng sương mù ?

Tôi tìm lại lời ru ngày hương lửa
Trái tim hồng một nửa của em trao
Câu hẹn ước hững hờ qua bậc cửa
Em bên ai..lời hứa cũng phai màu.

Tôi tìm lại ngọt ngào hôm qua ấy
Tim trao rồi giờ em lấy tặng ai ?
Thơ lãng mạn bỗng u hoài trên giấy
Mực tím loang biết mấy giọt khạo khờ.

Thuyền yêu nọ .. em cập bờ xa lắc
Đông ùa về như nhắc chuyện ngày xưa
Nhớ em lắm.. này mưa hay nước mắt ?
Chút tàn tro kỉ niệm nhặt sao vừa.

Cho tôi gửi chút duyên thừa xa nhé !
Để canh trường không quạnh quẽ đơn côi
Xin chút hận lời đầu môi son trẻ
Tự Đông xưa.. lặng lẽ mất em rồi !

ĐÊM ĐẦU ĐÔNG

Thơ: Không Phai Màu Nhớ
Anh biết không mùa đông về rồi đó
Trên phố buồn hiu hắt gió lùa qua
Quán cóc xưa vắng lạnh dưới trăng tà
Trời trở rét cho lòng ai buốt giá

Người đã xa không một lời từ giã
Để đông về thêm lạnh giá con tim
Trời mùa đông cũng vắng lặng cánh chim
Có một người vẫn đi tìm kí ức

Vẫn đêm đêm tim oằn mình thổn thức
Đông lạnh về hoài thao thức canh khuya
Nằm lặng im nghe tiếng gió bấc lùa
Lòng lay lắt khi cơn mưa ùa tới

Người đã đi tìm vui chân trời mới
Biết nơi này mùa đông tới lạnh căm
Dưới đêm khuya lòng buốt giá âm thầm
Lòng khắc khoải đêm đầu đông sầu nhớ.

CHIỀU TẮT NẮNG
Thơ: Hoàng Anh
Chiều tắt nắng hay lòng em tắt nắng
Đêm đông buồn hiu hắt bóng đơn côi
Ngửa bàn tay thấy hạnh phúc rã rời
Ước mơ xanh nơi cuối trời .. xa quá

Về đâu anh con đường xưa ngập lá
Em ngập ngừng .. đông vội vã trầm luân
Kỷ niệm yêu chợt thảng thốt xa gần
Giơ tay với được bao lần hoan hỷ?!

Em đi về nắng có còn không nhỉ
Biển Thiên Cầm ai ví dặm mà nghe
Sao bây giờ tim cứ thấy tái tê
Rét bầm môi câu thề rơi uất nghẹn

Em giận mình sao vẫn còn lưu luyến
Bữa cơm chiều ai còn đến mà trông
Mùa xuân trước còn tặng lá diêu bông
Sao xuân này chợt nghe lòng buốt giá

Tình yêu kia khát khao rồi đói lả
Sóng biển cuồng .. điên dại ... lấp bờ em!
(còn cập nhật...)
Quang Anh tổng hợp
Đã có 1 lời bình luận cho chủ đề Thơ mùa đông buồn, tình thơ cô đơn trong đêm đông gió lạnh. Trang web dophuquy.com rất hoan nghênh đón nhận những lời bình luận mang tính xây dựng từ độc giả.
  1. Tâm An Những bài thơ tình mùa đông buồn hay quá.

 
Di chuyển lên trên cùng



Bình luận bài viết