Thơ tình buồn người Lính (ảnh: internet) |
THƠ BUỒN NGƯỜI LÍNH: MỘT CHUYỆN TÌNH
Thơ: Phụng Hải Đăng
Tôi và em đã quen từ lúc nhỏ
Hai đứa cùng nhau cắp sách đến trường
Màu áo trắng chưa hề bụi vấn vương
Đường tương lai đang còn ở phía trước.
Hết phổ thông em bước vào đại học
Tôi ra trận cầm súng giữ biên cương
Ngày nhập ngũ đã chính thức lên đường
Cũng là ngày em khai trường nhập học.
Những lá thư tình đến tay cùng đọc
Nuốt từng chữ như đang học thuộc lòng
Chỉ có thế mà xem mãi không xong
Trang giấy trắng viết những dòng ân ái.
Rồi ngày tháng cứ dần trôi đi mãi
Chuyện chúng mình đẹp như một giấc mơ
Ngày ra quân tôi thật sự bất ngờ
Đi bên em là người đàn ông khác
Thật đẹp trai chứ không hề nhếch nhác
Đâu như tôi một lính mới trở về
Mất đâu rồi với những câu đã thề
Thật não nề cho mối tình phụ bạc !
THƠ BUỒN NGƯỜI LÍNH: NGƯỜI TÌNH SANG SÔNG
Thơ: Phụng Hải Đăng
Nhớ lần trời đổ cơn mưa
Chúng mình cùng trú, tạnh chưa thèm về
Mưa bay làm ướt tóc thề
Nhìn em anh thấy đã mê mất rồi
Ước gì mưa mãi không thôi
Ước gì mình mãi được ngồi bên nhau
Thương em ướt chiếc áo màu
Sợ em bị cảm lại đau anh buồn
Ngồi gần anh chắn mưa luôn
Ngại ngùng tay khẽ đưa vờn tóc em
Giật mình trời đã tối đen
Cùng nhau đứng dậy ánh đèn hắt hiu
Cũng tại cái trận mưa chiều
Làm cho hai đứa nhớ nhiều về nhau
Thế rồi chiến sự lan mau
Anh vào bộ đội một màu áo xanh
Một hôm tin nhận chẳng lành
Em mặc áo cưới đã thành cô dâu
Còn đâu mộng đẹp ban đầu !
Còn đâu lời nói những câu trao tình
Em mặc áo cưới thật xinh
Nhìn lại áo lính thấy mình vô duyên
Giờ em người đã xuống thuyền
Chúc em hạnh phúc bách niên suốt đời !
THƠ TÌNH BUỒN NGƯỜI LÍNH: VỠ NÁT
Thơ: Liên Tâm
Nhà anh có một hàng cau
Nhà em có một vườn trầu ngát xanh
Mẹ Cha thường bảo để dành
Mai này làm lễ cho anh sang nhà...
Thế rồi nghĩa vụ nên xa
Tiễn anh nước mắt nhạt nhòa trên mi
Hai năm đâu có xá gì
Nguyện lòng sẽ đợi đến khi anh về
Chiều nay mỏi bước triền đê
Con đò vẫn cặm,lời thề ai quên
Tơ hồng buộc chẳng được bền
Thiệp hồng em đã chung tên ai rồi.
Anh về ôm trái tim côi
Hàng cau đón nắng,anh ngồi xót thương
Đôi ta nay chẳng chung đường
Chúng mình hai đứa hai phương cách vời
Vì sao em nỡ buông lơi
Vì sao em nỡ quên thời mộng mơ
Hai năm xa cách ai ngờ
Mất em mất cả tình thơ ngọt ngào
Chiều nghiêng bóng ngã chênh chao
Heo may thổi trận gió Lào khô hanh
Có duyên không nợ nên đành
Trầu cau không thể kết xanh duyên tàn.
CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN
Thơ: Phụng Hải Đăng
Tôi và em đã quen từ lúc nhỏ
Nhà cùng ngõ lại chung học một trường
Màu áo trắng chưa hề bụi vấn vương
Chuyện tương lai còn đương ở phía trước.
Hết phổ thông em bước vào đại học
Tôi ra trận ba lô cóc trên lưng
Ngày nhập ngũ đã chính thức lên đường
Cũng là ngày em khẩn trương nhận lớp.
Những lá thư tình viết sao quá hợp
Đọc từng chữ mắt không chớp...ấm lòng
Chỉ có thế mà xem mãi không xong
Trang giấy trắng với những dòng ân ái.
Rồi ngày tháng cứ dần trôi đi mãi
Câu chuyện tình đẹp như cái tuổi thơ
Ngày ra quân tôi thật sự bất ngờ
Đi bên em giờ người đàn ông khác.
Thật đẹp trai chứ không hề nhếch nhác
Đâu như tôi lính trận mạc trở về
Đã mất rồi những lời nói câu thề
Rằng chúng ta...nguyện phu thê trọn kiếp ?!
(còn cập nhật...)
Quang Anh tổng hợp
Anh vẫn thường hay hỏi
Nếu anh là bộ đội
Em có yêu anh không?
Em nhìn anh lạnh lùng
Có thế mà cũng hỏi
Nếu anh là bộ đội
Chắc chắn em không yêu
Rất có thể chiến tranh
Anh đi không trở lại
Cô bé ơi có đợi....
Anh đi không trở lại
Em vẫn chờ vẫn đợi
Anh bộ đội của em
Hãy vui lên anh nhé
Ở nơi đây có bé
Vẫn đang chờ đợi anh.!