Thơ viết về người phụ nữ góa chồng (ảnh: internet) |
BÀI THƠ: NGƯỜI ĐÀN BÀ GÓA CHỒNG
Thơ: Phụng Hải ĐăngDù mạnh mẽ cũng đàn bà con gái
Đến khi yếu rồi em biết dựa vào ai ?
Sống kiên cường mạnh mẽ là không sai
Nhưng cẩn thận không thì lại mệt mỏi.
Là phụ nữ em thiệt thòi hết đỗi
Cứ thờ chồng và yêu quý các con
Vẫn luôn luôn giữ chữ hiếu vuông tròn
Bên nội ngoại chưa hề bị sai xót.
Sống ở đời đâu chỉ toàn vị ngọt
Còn đắng cay chua chát nữa cơ mà
Thương em nhiều sống vất vả thật thà
Vẫn chu toàn việc nhà và xã hội.
Yêu gia đình lại chung tình hết nói
Thật là người phụ nữ một không hai
Nuôi con lớn rồi xây dựng tương lai
Cho từng đứa để vào đời vững bước.
Em là người thật vẹn toàn sau trước
Chẳng bao giờ nghĩ được mất cho mình
Rồi sau này hạnh phúc sẽ chứng minh
Trả cho em những gì em vốn có !
BÀI THƠ: MẸ TÔI
Thơ: Hoài Thương
Ngày xưa ấy khi tôi còn nhỏ
Cha theo người vội bỏ ra đi
Mẹ tôi lỡ tuổi xuân thì
Lặng câm không nói ôm ghì nỗi đau
Mẹ cố nén giọt sầu trong mắt
Nụ cười xinh lịm tắt trên môi
Bao đêm chiếc bóng mẹ ngồi
Ôm vầng trăng lẻ đơn côi một mình
Cố quên kẻ phụ tình phụ nghĩa
Chịu tiếng đời mai mỉa xót xa
Thương sao thân phận đàn bà
Mười hai bến nước biết là về đâu ?
Năm tháng cũng bạc màu nỗi nhớ
Mẹ không lời than thở, thanh minh
Quên đi kẻ đã bạc tình
Không lời oán hận một mình nuôi con
Tôi khôn lớn chẳng còn bé nữa
Mẹ giờ đây bạc nửa mái đầu
Một đời cay đắng bể dâu
Lòng người trong đục biết đâu mà ngờ ?
thơ nỗi niềm người phụ nữ góa chồng (ảnh: internet) |
BÀI THƠ: VỀ VỚI MẸ VÀ CON CHA NHÉ!
Thơ: Dương Tuấn
Mẹ ơi! Nắng đã lên rồi
Mồ hôi mẹ tắm mát trời tuổi thơ
Cha đi bỏ lại con khờ
Bỏ người vợ trẻ ngẩn ngơ tìm chồng.
Phương nào cha có biết không ?
Từng đêm tựa cửa mẹ mong cha về
Bao năm tình nghĩa phu thê
Vì đâu cha nỡ bỏ bê gia đình ?
Chắc là dì ấy đẹp xinh
Hay là dì ấy mua tình bằng chi ?
Tiền mua cốt nhục phân ly
Lợi danh mua cả lương tri con người.
Họ giàu sang, họ xinh tươi
Mẹ con lam lũ nên đời bạc đen
Họ giàu, thơm.. lắm người khen
Mẹ nghèo vất vả thân chen mùi bùn.
Còn đâu một mái nhà chung
Có cha có mẹ vui cùng trẻ thơ
Bữa cơm đạm bạc đơn sơ
Mà sao ấm cả giấc mơ tuổi hồng.
Bên người cha có vui không ?
Có hay người vợ chờ mong mỏi mòn ?
Lạy trời thương xót trẻ con
Cha về với mẹ.. con tròn giấc mơ.
LỜI RU BUỒN
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Mẹ thương con quá con ơi
Con còn nhỏ quá mặt trời bé con
Chưa biết thương mẹ cô đơn
Đêm đêm mẹ phải mỏi mòn nhớ cha
Khi con của mẹ sinh ra
Cha con phản bội bỏ nhà ra đi
Con ơi cha đã có dì
Cha đi theo nó cũng vì tiền thôi
Bây giờ mẹ goá con côi
Đêm khuya nước mắt đầy vơi nghẹn ngào
Cha bỏ con giọt máu đào
Đôi khi khát sữa khóc gào khổ thân
Mẹ khờ đánh mất tuổi xuân
Một thời cha mẹ ái ân mặn nồng
Hạnh phúc nghĩa vợ tình chồng
Ai ngờ cha lại đem lòng đổi thay
Cha đi bỏ lại đắng cay
Bỏ con bỏ mẹ tháng ngày bơ vơ
Ngủ đi ơi hỡi con khờ
Mẹ sẽ cố gắng làm bờ vai ba
Giông gió rồi sẽ trôi qua
Con sẽ khôn lớn mãi là con ngoan.
thơ về người phụ nữ 1 mình nuôi con (ảnh: internet) |
NGƯỜI ĐÀN BÀ GOÁ CHỒNG
Thơ: Phụng Hải ĐăngDù mạnh mẽ cũng đàn bà con gái
Đến khi yếu rồi biết chèo lái với ai ?
Sống kiên cường mạnh mẽ là không sai
Nhưng cẩn thận không ngày dài mệt mỏi.
Là phụ nữ em thiệt thòi hết đỗi
Cứ thờ chồng... sớm tối quý các con
Vẫn luôn luôn giữ chữ hiếu vuông tròn
Bên nội ngoại chẳng cỏn con sai xót.
Sống ở đời đâu chỉ toàn vị ngọt
Còn đắng cay chua chát nữa cơ mà
Thương em nhiều sống vất vả thật thà
Vẫn chu toàn việc nhà và xã hội.
Yêu gia đình lại chung tình hết nói
Thật là người phụ nữ một không hai
Nuôi con lớn rồi xây dựng tương lai
Cho từng đứa để ngày mai vững bước.
Em là người thật vẹn toàn sau trước
Chẳng bao giờ nghĩ được mất cho mình
Rồi sau này hạnh phúc sẽ chứng minh
Trả cho em những ân tình vốn có !
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Thơ: Nguyễn Đình HuânEm biết mình là đàn bà đã cũ.
Phải tự mình vượt thác lũ bão giông.
Cũng đúng thôi khi qua một đời chồng.
Giờ đơn côi nơi phòng không đêm vắng.
Nửa cuộc đời trải qua bao cay đắng.
Phận số buồn không may mắn như ai.
Em ngày xưa cũng duyên dáng trang đài.
Tươi thắm má hồng chân dài mắt biếc.
Đời con gái phận mười hai bến nước.
Khi lấy chồng đã không được như mơ.
Người phụ tình nên em phải bơ vơ.
Thuyền không lái trôi vật vờ khắp xứ.
Em biết mình là đàn bà đã cũ.
Nửa cuộc đời mình nếm đủ trái ngang.
Đứt gánh giữa đường mộng ước dở dang.
Mơ cuộc đời sẽ sang trang hạnh phúc.
Quyết đứng lên không cho mình ngã gục.
Tự nhủ lòng quên ký ức buồn đau.
Không sao đâu em làm lại từ đầu.
Vẫn hy vọng đời mai sau tươi sáng.
Quang Anh tổng hợp
Cả đời yêu có một mình anh thôi
Hết lòng nuôi dạy các con
Chữ tình chữ hiếu vuông tròn cả đôi.
Thế gian được mấy người ơi.
Nếu gặp cô ấy thì tôi xin chào... (Lan Ngọc)