Thơ khoán thủ về Mùa Đông (ảnh: internet) |
ĐÔNG NHỚ
Thơ: Lệ ThuĐÊM buồn khẻ gọi người xưa
ĐÔNG nay biết đủ ấm chưa hởi người
NHỚ mùa thu lá vàng rơi
KỶ vật anh tặng trọn đời em mang.
NIỆM tâm em nguyện cho chàng
ĐẦU xuân hạnh phúc họ hàng phồn vinh
NGƯỜI đi một sớm bình minh
THƯƠNG anh áo vải chung tình ban sơ.
XA rồi ngày ấy ta mơ
VẮNG anh đời nhỏ bơ vơ duyên tình
DẠ thầm giữ chặt lòng trinh
SẦU thương em chỉ một mình cam tâm.
RIÊNG em nhung nhớ lặng thầm
MANG tình xưa cũ đêm nằm nhớ nhau
ĐÊM ĐÔNG NHỚ KỶ NIỆM ĐẦU
NGƯỜI THƯƠNG XA VẮNG DẠ SẦU RIÊNG MANG.
ĐÊM MÙA ĐÔNG
Thơ: Đặng Xuân Nam
ĐÊM về thiếu vắng người xưa
ĐÔNG buồn gió thoảng lưa thưa bên rèm
NHỚ người trong mộng từng đêm
KỶ niệm xưa còn ấm êm ngày nào
NIỆM tình em mới gởi trao
ĐẦU đông năm cũ mình vào vườn yêu
NGƯỜI ơi em nhớ anh nhiều
THƯƠNG anh em mãi sớm chiều chờ mong .
XA đưa trống dục cõi lòng
VẮNG người tình thấy long đong bồi hồi
DẠ buồn dâng tận lên môi
SẦU thương nhung nhớ trong tôi đẵm nhòa
HÉO mòn nhan sắc tuổi hoa
HON mê tình ái để mà sầu đau
ĐÊM ĐÔNG NHỚ KỶ NIỆM ĐẦU
NGƯỜI THƯƠNG XA VẮNG DẠ SẦU HÉO HON .
ĐÔNG NHỚ NGUỜI ƠI
Thơ: Quách Cường
Đêm rồi nào ngủ ngon nha
Đông khuya ngủ sớm mai là thảnh thơi
Nhớ ngày hai đứa chung nơi
Kỷ niệm nhớ mãi.. Cả đời không quên
Niệm hoài kết chặt hai tên
Đầu xuân năm đó ta bên thắm tình
Người ơi nhớ lắm đó mình
Thương sao nhớ mãi bóng hình người yêu
Xa quê vào một buổi chiều
Vắng xa ngày đó với nhiều hẹn mong
Dạ thầm trọn hẹn trong lòng
Sầu bao đêm kệ vẫn không đổi dời
Riêng ta định rõ tâm lời
Mang tình nghĩa vẹn cả đời vì nhau
Đêm Đông Nhớ Kỷ Niệm Đầu
Người Thường Xa Vắng Dạ Sầu Riêng Mang..
ĐÔNG BUỒN NHỚ EM
Thơ: Trần Cường
ĐÊM khuya tĩnh lặng canh trường
ĐÔNG reo giá buốt...má hường ngủ chưa?
NHỚ buổi hôm ấy trời mưa
KỶ vật người tặng anh vừa ngắm song
NIỆM chung tình nghĩa một lòng
ĐẦU xuân năm ấy!giờ tròn hai năm...
NGƯỜI ơi!những buổi trăng rằm
THƯƠNG em anh nhớ!chị Hằng chứng minh
XA nhau xa bóng xa hình
VẮNG người anh vẫn chung tình chẳng phai
DẠ thầm chỉ trách năm dài
SẦU thương nhung nhớ vẫn hoài trong anh
RIÊNG ta định rõ duyên lành
MANG bao tình cảm trân thành đậm sâu
ĐÊM ĐỒNG NHỚ KỶ NIỆM ĐẦU
NGƯỜI THƯƠNG XA VẮNG DẠ SẦU RIÊNG MANG.
MÙA ĐÔNG KHÔNG CÓ EM
Thơ: Nguyễn Hưng
ĐÔNG chạm ngõ mang theo giá rét
VỀ căn phòng tái mét thịt da
GIÁ như mình được chung nhà
LẠNH lùng có bạn để mà xẻ chia
RIÊNG hai đứa những khuya trở giấc
MANG cho nhau giọt mật ngọt ngào
THƯƠNG nhiều nên cứ ước ao
EM nào có biết anh đau nát lòng
LỆ mặn đắng lưng tròng bỏng rát
ĐỔ nhoè mi như xát ớt cay
HAI ta chợt gặp một ngày
HÀNG ngàn thương nhớ đến nay vẫn còn
MẮT trông ngóng mỏi mòn dáng liễu
ANH từng đêm thất thểu lang thang
ĐÔNG VỀ GIÁ LẠNH RIÊNG MANG
THƯƠNG EM LỆ ĐỔ HAI HÀNG MẮT ANH
THƠ KHOÁN THỦ MÙA ĐÔNG: VẪN CÒN TRÔNG
Thơ: Nguyễn HiếuĐÔNG lại đến thấy lòng cô quạnh
VỀ nhà rồi thấy cảnh buồn thiu
GIÁ như cứ mỗi buổi chiều
LẠNH mà có được người yêu cận kề
RIÊNG một bóng lê thê đây đó
MANG tâm tình thật khó bày phân
THƯƠNG cho số kiếp phong trần
EM ơi có hiểu anh cần chung đôi
LỆ hoà lẫn mồ hôi chẳng biết
ĐỔ đôi dòng chảy siết vào tim
HAI phương biết nẻo nào tìm
HÀNG ngày anh vẫn lặng im nỗi buồn
MẮT luôn sót vì tuôn lệ đắng
ANH dặn lòng cố gắng để sang
ĐÔNG VỀ GIÁ LẠNH RIÊNG MANG
THƯƠNG EM LỆ ĐỔ HAI HÀNG MẮT ANH
MÙA ĐÔNG GIÁ BUỐT
Thơ: Phận Thuyền Uyên
ĐÔNG đã đến cho lòng giá buốt
VỀ cùng em lặng chuốt sầu rơi
GIÁ như đừng cách biển khơi
LẠNH đông những lúc, bên đời có nhau
RIÊNG hai ta đi vào thử thách
MANG trao nhau ngõ ngách buồn vương
THƯƠNG anh thao thức canh trường
EM mình đơn lẻ, má hường nhạt phai
LỆ vẫn đẫm vương dài trên má
ĐỔ vào lòng lả chả từng cơn
HAI dòng thương nhớ chập chờn
HÀNG mi khô héo, tủi hờn đắng cay
MẮT ngơ ngác, đêm dài lệ đổ
ANH ra đi giữa độ thu tàn
ĐÔNG VỀ GIÁ LẠNH RIÊNG MANG
THƯƠNG EM LỆ ĐỔ HAI HÀNG MẮT ANH
(còn cập nhật..)
Quang Anh tổng hợp
Nụ hồng anh tặng ngọt ngào môi hôn
Tết về càng thấy nhớ hơn
Đường xưa lối cũ giờ buồn quạnh hiu.